Mưa ! Những hạt mưa của mùa đông lạnh tê tái, như những mũi kim đâm xuyên vào da thịt. Lạnh ! Lạnh từ trong ra ngoài, một cảm giác tê tái không nói nổi nên thành lời. Cái áo mỏng manh của nó không đủ để giữ ấm cái thân thể nhỏ bé gầy gò của nó. Lạnh và mưa làm cho vết thương của nó tê lại không còn cảm giác đau nữa.
Ngồi nép hơn vào mái hiên nhỏ, để tránh những hạt mưa lạnh buốt. Nhìn cái bát trống không trước mặt, lạnh thế này lại còn mưa nữa thì làm gì có ai ra ngoài đường để mà cho nó tiền chứ. Hôm nay lại được ăn đòn thay cơm. Ngày thứ hai liên tiếp rồi nó chưa xin được gì cả, không phải chỉ riêng nó mà cả mấy anh chị em trong nhà cũng vậy.
Vừa về đến căn phòng nhỏ lụp xụp, giữa cái thành phố phồn hoa này. Nơi đây chẳng phải là nhà của nó, mà nhà của nó ở đâu nó cũng chẳng nhớ nữa. Nó chỉ nhớ nhà của nó ở đâu xa lắm, nơi ấy mưa lũ rất nhiều. Mẹ nó dẫn nó đi khỏi nhà, mẹ bảo nó đứng ở đó đợi. Nhưng nó đợi lâu lắm đợi từ khi ông mặt trời chưa ngủ đến khi ông mặt trời thức dậy , mà nó cũng chẳng thấy mẹ quay lại đón.Nó sợ lắm, nó khóc to gọi mẹ. Cứ đi, vừa đi vừa khóc, vừa gọi mẹ. Nhưng giữa bao nhiêu người chẳng ai là mẹ nó cả, chẳng ai nhìn thấy mẹ nó đâu cả. Thế là nó cứ lang thang đi tìm mẹ, ai cho gì ăn nấy không thì nhặt được gì ăn nấy để cái dạ dày thôi không gào thét nữa. Nó cũng chẳng nhớ mình lang thang tìm mẹ bao lâu nữa, nó chỉ biết trong cái trí nhớ non nớt của nó là rất lâu.
Nó cứ lang thang như thế, đến ngày nó được người ta đưa về đây. Ở đây có một người, mà nó bị người ta bắt nó gọi là mẹ. Người đó hay đánh nó với các anh chị ở đây lắm, lại còn hay bắt nó nhịn cơm nữa. Chỉ hôm nào nó xin được nhiều tiền thì nó mới được ăn no thôi, còn nếu không thì nó sẽ phải ăn đòn thay cơm.
_ Khóc cái gì mà khóc, câm ngay cho tao !
Tiếng quát the thé vang lên, đứa bé chừng năm tuổi run rẩy sợ hãi vẫn khóc nghẹn ngào.
Chát !
Một cái tát, năm ngón tay in hằn đỏ lựng trên gương mặt non nớt.
_ Tao nói cho mày biết, mày còn hé răng khóc một tiếng nào nữa thôi tao tát vỡ mồm mày !
Đứa bé sợ hãi, im bặt thi thoảng mới nấc lên những tiếng nấc khe khẽ. Đôi mắt ngân ngấn nước, lấm lét nhìn người phụ nữ hung dữ trước mặt.
_ Mẹ con đã về!
Người phụ nữ đó quay sang nhìn nó .
_ Hôm nay được bao nhiêu!
_ Dạ ! Hôm nay trời mưa nên con không xin được gì!
_ Cái gì !
Vút ! Vút ! Vút!…
Tiếng roi quất liên tiếp lên lưng nó, cái thân hình nhỏ bé run lên, Nhưng nó vẫn không thốt lên một tiếng nào, nó chỉ cố gắng gồng mình lên chịu đựng từng cái roi rơi xuống cái thân hình nhỏ bé. Ở đây đã dạy cho nó biết rằng , nó không xin được tiền là nó bị đánh. Bị đánh khóc cũng chẳng ai thương hại nó cả, ai cũng thế. Lâu dần rồi nó cũng quen , chẳng biết khóc là gì nữa. Đến cả nụ cười nó cũng đánh rơi, từ ngày mẹ bỏ nó rồi.
_ Cái đồ vô tích sự, nuôi mày tốn cơm. Mấy hôm nay rồi không xin được đồng nào, tao nói cho mày biết ngày mai mà còn thế nữa. Tao đánh cho mày gẫy chân, cho người ta thương hại một thể. Cút ngay đi cho tao khỏi chướng mắt.
Không dám nói gì, nó lầm lũi đi đến chỗ các anh chị em khác đang nằm ngủ. Nằm vào chỗ của mình, co ro kéo mảnh chăn đắp không kín nổi thân mình. Nó cảm thấy hình như hơi đói, ruột gan cồn cào, cái vết thương ở chân tấy lên nhức nhối.
Cố gắng nhắm mắt để xua đi cái đói, cái đau, mãi một lúc sau nó mới nặng nề đi vào giấc ngủ. Chẳng biết bao lâu nữa, nó tỉnh giấc vì những tiếng khóc thút thít khe khẽ. Chắc con bé mới đến, nó lại nhớ lúc nó mới đến nó cũng co ro một mình. Rồi cũng quen thôi, nó tự lo cho mình còn chẳng xong nữa. Nó nhắm mắt lại cố dỗ giấc ngủ, nhưng những tiếng khóc khe khẽ làm nó nhớ lúc trước nó cũng khóc như thế đi khắp nơi để tìm mẹ.
_ Bé con lại đây !
Trong ánh sáng mờ mờ, từ đèn đường chiếu vào. Con bé ngước đôi mắt ngấn nước nhìn nó rồi cũng ngoan ngoãn đi đến chỗ nó.
_ Nằm xuống cho đỡ lạnh!
Nó nằm nhích sang bên cạnh cho con bé nằm vào chỗ của mình, cái chăn nhỏ không đủ che cho nó nữa. Nó co ro cố chịu cái lạnh, người nó nóng rực lên, đầu nó thấy rất đau.
_ Anh ơi em đói!
Con bé khẽ lay lay tay nó, nó cố mở mắt ra nhìn con bé.
_ Ừ ! Cố ngủ đi mai anh kiếm cái gì cho em ăn!
Rồi nó nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ làm cho nó không nghe rõ con bé nói gì nữa. Nó mệt lắm, nó muốn ngủ , nó không đủ sức mở mắt nữa.
Buổi sáng cố gắng lắm nó mới mở nổi mắt, thấy con bé đang lay lay tay gọi nó dậy. Con bé nhìn nó nước mắt lăn dài trên má, tiếng người mà nó gọi là mẹ the thé bên tai.
_ Dậy đi còn nằm ườn ra hả ? Chúng nó đi hết rồi còn mình mày thôi!
Nó cố gắng ngồi dậy, con bé cứ nép vào nó như một con mèo nhỏ lạc mẹ ướt mưa.
_ Mày dẫn nó đi , dạy nó cách xin tiền.
Nó đứng dậy, lảo đảo muốn ngã, bàn tay nhỏ bé của con bé nắm chặt lấy nó. Lắc lắc cái đầu cho bớt chóng mặt, nó đi ra ngoài, lại bắt đầu một ngày lang thang vất vưởng cầu xin sự bố thí của người khác để sống qua ngày. Con bé ngoan ngoan lặng lẽ theo nó, một tay vẫn bám chặt lấy gấu áo nó như sợ lại bị bỏ rơi một lần nữa.
Buổi sáng mùa đông bầu trời xám xịt, sương sớm còn rất nhiều nên rất lạnh. Con bé co ro nép vào nó, như tìm chút hơi ấm nhỏ nhoi. Đặt cái bát cũ về phía trước mặt, nó chẳng còn sức mà nói, mà van lơn người ta cho nó tiền nữa. Hai ngày nay nhịn đói, lại thêm cái vết thương ở chân làm nó sắp không chịu nổi nữa rồi.
_ Anh ơi ! Em đói!
Nó hé mắt nhìn con bé gật đầu, nó không nói nổi nữa. Con bé cũng ngoan, nhìn nó rồi cũng không nói gì nữa, im lặng ngồi dựa sát vào nó. Cái lạnh buổi sớm làm co bé run lên từng hồi, nó thì chẳng còn sức để mà run nữa. Ngồi ở đó rất lâu,[URL=http://taiphimsexsinhvien.sextgem.com/]wap tai phim sex sinh vien biết bao nhiêu người đi qua đi lại. Người ta mặc áo ấm dày như vậy vẫn thấy lạnh, họ vội vàng đi làm việc để còn về nhà cho bớt lạnh. Lạnh thế này chẳng ai muốn ở ngoài đường cả, họ vội vàng nên chẳng buồn để ý đến nó đang ngồi ở đó mà cho tiền.
Mãi rồi cũng có người nhìn thấy hai đứa nó, để một tờ năm nghìn vào cái bát trước mặt nó rồi lại vội vàng đi.
Nó nhớ đến con bé đang đói, cố gắng cầm lấy tờ tiền để đi mua bánh cho con bé. Nhưng đau đầu quá, nó không đứng nổi nữa. Nó cố gắng mở miệng, cổ họng đắng chát không nói nổi lên thành lời.
_ Đi sang bên kia mua bánh về ăn đi!
Nó cầm tờ tiền dúi vào tay con bé, đang mở to mắt nhìn nó.
_ Không có tiền mang về cô đánh anh mất!
_ Cứ đi đi!
Con bé ngần ngừ cầm lấy tờ tiền trong tay rồi cũng chạy nhanh đi mua. Chắc nó đói lắm rồi, nó nhắm mắt lại dựa vào tường, nó muốn ngủ một lát.
Con bé chạy về tay cầm gói xôi nóng hôi hổi, hai mắt sáng lên lấp lánh.
_ Anh ơi!
_ Em về này xôi thơm lắm anh ạ!
Ngửi mùi xôi mới thơm nức, ruột nó lại đói cồn cào, nhưng con bé đó rất đói thì phải. Nó chịu được, nó hay phải nhịn đói nên quen rồi.
_ Ừ ! Ăn đi anh không đói!
Nó nhắm mắt lại, muốn ngủ vì nó rất mệt. Nhưng mùi xôi mới thơm phức, không để cái dạ dày nó không yên. Cố xua đi mùi xôi thơm phức, nó nhắm mắt lại. Bỗng thấy âm ấm bên má, nó mở mắt ra.
_ Hì! Anh ăn cùng em nhé!
_ Anh không đói ! Ăn đi!
Nó lại chuẩn bị nhắm mắt ngủ, không hiểu sao đầu nó đau lắm, nó muốn ngủ.
_ Không phải ! Em thấy bụng anh kêu mà, anh ăn cùng em em mới ăn cơ!
Con bé bẻ đôi nắm xôi ra làm hai, một nửa bé một nửa to. Đưa cho nó nửa to.
_ Anh lớn hơn em, bụng anh to hơn nên anh ăn nhiều hơn.
Con bé đặt nắm xôi vào tay nó, hơi ấm nóng truyền từ tay tới trái tim. Chợt nó thấy có cái gì ấm nóng chảy ra từ khóe mắt.
_ Ừ ! Bé ngoan!
Cầm lấy gói xôi, ăn từng miếng, từng miếng một. Cái đói dịu đi, cái đầu cũng bớt đau đi chút, nhưng nó vẫn mệt lắm. Cái lạnh như cắt da cắt thịt, càng làm nó mệt hơn. Con bé cũng rất lạnh, run lên từng hồi nép chặt hơn vào nó.
_ Anh ơi ! Em lạnh!
_ Ừ! Cố ngồi ngoan một lát nữa, anh ngủ một lát rồi về!
Nó lại muốn ngủ rồi, nó cũng chẳng hiểu sao lại như vậy nữa. Hai chân nó tê lại chẳng còn cảm giác từ lâu rôi, bây giờ đến hai tay nữa. Nó cảm thấy rất mệt, nó muốn ngủ không muốn nghĩ nữa. Con bé nép chặt vào nó, người con bé cũng bắt đầu lả đi vì lạnh.
_ Anh ơi! Anh ơi! Em lạnh về được chưa anh?
Con bé thều thào hỏi nó, nhưng nó không còn sức mà trả lời nữa rồi. Không thấy nó trả lời con bé lại bảo nó.
_ Anh ngủ rồi hả? Em cũng buồn ngủ rồi, em ngủ cùng anh nhé!
Con bé nhắm mắt lại, dựa vào nó. Trời càng lúc càng khuya, sương đêm lạnh lẽo rơi ướt đẫm mái đầu hai đứa nhỏ. Con đường vắng tanh, không một bóng người, chỉ có hai đứa nhỏ yên lặng ngủ. Một giấc ngủ , giấc ngủ dài đến vô tận, trong đêm đông lạnh giá.
Bookmarks