hothang
03-29-2013, 04:52 PM
Như vậy là tôi đã về công tác tại Phòng Cảnh sát PCCC&CNCH Trên Sông được gần hai năm.
Thời gian trôi nhanh quá! Tôi vẫn cứ ngỡ như đó vẫn còn là ngày hôm qua, cái ngày mà tôi nhận được Quyết định về công tác. Hai năm dù không phải là một khoảng thời gian quá dài nhưng cũng đủ để mang lại niềm vui và cả niềm hạnh phúc trong tôi vì tôi cảm nhận được ở đây đâu đó vẫn có hình bóng của quê mình ngày nào mà ngỡ rằng sẽ mãi rời xa những kỉ niệm của tuổi thơ.
Nhớ lại ngày tôi nhập ngũ, khoác trên mình là chiếc ba lô của người lính với biết bao là kỳ vọng của gia đình và niềm ao ước trong tôi. Hành trang tôi mang theo là kỉ niệm của tuổi thơ, là ước mơ và cả niềm khao khát của tuổi trẻ được đóng góp một phần cho Tổ quốc thân yêu. Ngày rời xa quê tôi biết mình chắc sẽ lâu lắm mới được sống những ngày tháng bình dị ấy, nỗi buồn xa quê và nỗi nhớ nhà cứ mãi ùa về trong khoảng lặng của tâm hồn tôi. Tôi còn nhớ quê mình với những cánh đồng lúa bát ngát, trĩu hạt; những rặng tre đầu làng; những con sông lặng lẽ và cả những con thuyền cứ thế mà nhẹ lướt vi vu. Tôi nhớ ngày ấy lắm, những ngày tôi cùng bạn bè cùng nô đùa, cùng bắt tôm cá dưới những con sông vào dòng nước cạn, những lần ra đồng mò cua bắt óc. Tôi vui lắm có lẽ vì trong tôi quê hương là tất cả với cuộc sống và những con người tuy bình dị nhưng chất phát và thật thà. Có những buổi chiều cùng bạn bè tắm dưới những con sông với làn nước trong veo, những rặng dừa hai bên xanh ngắt một màu, nó cho tôi cái cảm giác êm đềm và thật nhẹ nhàng khi được thả trôi theo dòng nước. Rồi từng đàn chim én cứ chao nghiêng vào mùa lúa chín, những con diều với biết bao là ước mơ của chúng tôi cứ thế mà bay vào không trung. Và tôi còn nhớ mãi tiếng nô đùa của trẻ thơ, nụ cười hào sảng của người dân quê tôi sao một ngày làm việc mệt nhọc. Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc từng đàn chim cùng nhau bay về tổ để trả lại khoảng không gian tĩnh lặng của một vùng quê yên ả với những ánh đèn xa xa le lói trong đêm. Cuộc sống bình lặng ấy cứ thế mà trôi qua trong tôi và tôi nghĩ sẽ mãi xem đó là kỉ niệm mà thôi.
Ngày tôi về đơn vị thật sự vui và cảm giác như mình vẫn được sống trong cái không gian êm ái của ngày nào. Đơn vị tôi công tác tuy còn nhiều khó khăn nhưng tôi không cảm thấy buồn và vất vả vì tôi vẫn được cái cảm giác gần gũi với tuổi thơ mình, điều đó chính là niềm vui rất lớn đối với tôi. Hàng ngày chúng tôi cùng luyện tập các kỹ năng nghiệp vụ của người lính chữa cháy để làm sao có thể làm các thao tác thật thuần thục và nhanh nhẹn để khi có tình huống cháy xảy ra chúng tôi có thể cứu người nhanh nhất và giảm thiệt hại về tài sản cho người dân. Bên cạnh đó chúng tôi còn được học về điều lệnh CAND để tác phong của chúng tôi ngày càng đúng mực và gần gũi với người dân hơn. Rồi cùng tập luyện các môn chiến sỹ công an khỏe nữa để nâng cao thể lực và sức khỏe cho chúng tôi. Bác Hồ vẫn nói “không có sức khỏe thì không thể làm gì cả và đặc biệt là không thể giúp ai”, còn người chiến sỹ chữa cháy không đủ sức khỏe thì làm sao có thể cứu người dân và cứu cả tài sản cho họ. Tập luyện tuy mệt và vất vả nhưng chúng tôi ai nấy cũng vui , vì tôi luôn thấy tự hào là một người lính chữa cháy giúp được nhiều người và luôn được nhân dân yêu thương thì có mệt thế nào cũng đều vượt qua. Rồi những lúc chúng tôi được giải lao sau mỗi giờ tập là y như rằng những câu chuyện tiếu lâm từ trên trời dưới đất cứ thế mà tuôn ra, làm ai nấy cũng không thể nào nhịn được cười. Mọi người dần quên đi cái mệt cái nắng gay gắt của mùa hè và cả nỗi buồn xa quê . Dù là những người đến từ nhiều nơi khác nhau của Tổ quốc nhưng chúng tôi luôn đoàn kết, động viên nhau cùng vượt qua khó khăn và vất vả để luôn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được giao. Đó chính là những gì tôi cảm nhận được về đơn vị nơi tôi đang công tác; có khó khăn, có vất vả nhưng không vì thế mà chúng tôi sờn lòng mà ngược lại chúng tôi còn cố gắng hơn nữa; luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao. Và từng buổi chiều đến là lúc chúng tôi được nghỉ ngơi sau một ngày tập luyện và cũng là lúc tôi được ngắm nhìn những con thuyền cứ lướt qua trên dòng sông cho tôi như được sống lại với những ký ức của tuổi thơ tôi. Từng cơn sóng cứ dập dìu, trôi nhẹ nhàng cũng là từng kỷ niệm của quê hương luôn dâng trào trong tôi. Tôi thích nhất là cái cảm giác của những lần tham gia thực tập phương án được ngồi trên những chiếc Canô vút bay trên dòng nước, cảm giác ấy sao mà dễ chịu đến vậy. Và tôi biết rằng từng con nước lớn rồi lại nước ròng, từng ngày cứ thế mà sẽ lại trôi qua nhưng kỷ niệm của tuổi thơ và hình bóng quê hương sẽ mãi bên tôi.
Phước Toàn - Sở CS PCCC TP.HCM
Thời gian trôi nhanh quá! Tôi vẫn cứ ngỡ như đó vẫn còn là ngày hôm qua, cái ngày mà tôi nhận được Quyết định về công tác. Hai năm dù không phải là một khoảng thời gian quá dài nhưng cũng đủ để mang lại niềm vui và cả niềm hạnh phúc trong tôi vì tôi cảm nhận được ở đây đâu đó vẫn có hình bóng của quê mình ngày nào mà ngỡ rằng sẽ mãi rời xa những kỉ niệm của tuổi thơ.
Nhớ lại ngày tôi nhập ngũ, khoác trên mình là chiếc ba lô của người lính với biết bao là kỳ vọng của gia đình và niềm ao ước trong tôi. Hành trang tôi mang theo là kỉ niệm của tuổi thơ, là ước mơ và cả niềm khao khát của tuổi trẻ được đóng góp một phần cho Tổ quốc thân yêu. Ngày rời xa quê tôi biết mình chắc sẽ lâu lắm mới được sống những ngày tháng bình dị ấy, nỗi buồn xa quê và nỗi nhớ nhà cứ mãi ùa về trong khoảng lặng của tâm hồn tôi. Tôi còn nhớ quê mình với những cánh đồng lúa bát ngát, trĩu hạt; những rặng tre đầu làng; những con sông lặng lẽ và cả những con thuyền cứ thế mà nhẹ lướt vi vu. Tôi nhớ ngày ấy lắm, những ngày tôi cùng bạn bè cùng nô đùa, cùng bắt tôm cá dưới những con sông vào dòng nước cạn, những lần ra đồng mò cua bắt óc. Tôi vui lắm có lẽ vì trong tôi quê hương là tất cả với cuộc sống và những con người tuy bình dị nhưng chất phát và thật thà. Có những buổi chiều cùng bạn bè tắm dưới những con sông với làn nước trong veo, những rặng dừa hai bên xanh ngắt một màu, nó cho tôi cái cảm giác êm đềm và thật nhẹ nhàng khi được thả trôi theo dòng nước. Rồi từng đàn chim én cứ chao nghiêng vào mùa lúa chín, những con diều với biết bao là ước mơ của chúng tôi cứ thế mà bay vào không trung. Và tôi còn nhớ mãi tiếng nô đùa của trẻ thơ, nụ cười hào sảng của người dân quê tôi sao một ngày làm việc mệt nhọc. Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc từng đàn chim cùng nhau bay về tổ để trả lại khoảng không gian tĩnh lặng của một vùng quê yên ả với những ánh đèn xa xa le lói trong đêm. Cuộc sống bình lặng ấy cứ thế mà trôi qua trong tôi và tôi nghĩ sẽ mãi xem đó là kỉ niệm mà thôi.
Ngày tôi về đơn vị thật sự vui và cảm giác như mình vẫn được sống trong cái không gian êm ái của ngày nào. Đơn vị tôi công tác tuy còn nhiều khó khăn nhưng tôi không cảm thấy buồn và vất vả vì tôi vẫn được cái cảm giác gần gũi với tuổi thơ mình, điều đó chính là niềm vui rất lớn đối với tôi. Hàng ngày chúng tôi cùng luyện tập các kỹ năng nghiệp vụ của người lính chữa cháy để làm sao có thể làm các thao tác thật thuần thục và nhanh nhẹn để khi có tình huống cháy xảy ra chúng tôi có thể cứu người nhanh nhất và giảm thiệt hại về tài sản cho người dân. Bên cạnh đó chúng tôi còn được học về điều lệnh CAND để tác phong của chúng tôi ngày càng đúng mực và gần gũi với người dân hơn. Rồi cùng tập luyện các môn chiến sỹ công an khỏe nữa để nâng cao thể lực và sức khỏe cho chúng tôi. Bác Hồ vẫn nói “không có sức khỏe thì không thể làm gì cả và đặc biệt là không thể giúp ai”, còn người chiến sỹ chữa cháy không đủ sức khỏe thì làm sao có thể cứu người dân và cứu cả tài sản cho họ. Tập luyện tuy mệt và vất vả nhưng chúng tôi ai nấy cũng vui , vì tôi luôn thấy tự hào là một người lính chữa cháy giúp được nhiều người và luôn được nhân dân yêu thương thì có mệt thế nào cũng đều vượt qua. Rồi những lúc chúng tôi được giải lao sau mỗi giờ tập là y như rằng những câu chuyện tiếu lâm từ trên trời dưới đất cứ thế mà tuôn ra, làm ai nấy cũng không thể nào nhịn được cười. Mọi người dần quên đi cái mệt cái nắng gay gắt của mùa hè và cả nỗi buồn xa quê . Dù là những người đến từ nhiều nơi khác nhau của Tổ quốc nhưng chúng tôi luôn đoàn kết, động viên nhau cùng vượt qua khó khăn và vất vả để luôn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được giao. Đó chính là những gì tôi cảm nhận được về đơn vị nơi tôi đang công tác; có khó khăn, có vất vả nhưng không vì thế mà chúng tôi sờn lòng mà ngược lại chúng tôi còn cố gắng hơn nữa; luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao. Và từng buổi chiều đến là lúc chúng tôi được nghỉ ngơi sau một ngày tập luyện và cũng là lúc tôi được ngắm nhìn những con thuyền cứ lướt qua trên dòng sông cho tôi như được sống lại với những ký ức của tuổi thơ tôi. Từng cơn sóng cứ dập dìu, trôi nhẹ nhàng cũng là từng kỷ niệm của quê hương luôn dâng trào trong tôi. Tôi thích nhất là cái cảm giác của những lần tham gia thực tập phương án được ngồi trên những chiếc Canô vút bay trên dòng nước, cảm giác ấy sao mà dễ chịu đến vậy. Và tôi biết rằng từng con nước lớn rồi lại nước ròng, từng ngày cứ thế mà sẽ lại trôi qua nhưng kỷ niệm của tuổi thơ và hình bóng quê hương sẽ mãi bên tôi.
Phước Toàn - Sở CS PCCC TP.HCM