cây cảnh để bàn amply karaoke jarguar Video chi tiết hướng dẫn cách mua thẻ zing bằng sms giá rẻ, chiết khấu cao, ưu đãi khủng. Bơm hỏa tiễn Ví da bò nam Túi nilon HDPE cong ty in poster camera quan sát xưởng bàn ghế cafe
Một số truyện ngắn hay
+ Trả lời Chủ đề
Kết quả 1 đến 8 của 8

Chủ đề: Một số truyện ngắn hay

  1. #1
    Banned
    Thành viên thứ
    9800
    Ngày tham gia
    Jul 2013
    Bài viết
    3
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Một số truyện ngắn hay

    Mưa ! Những hạt mưa của mùa đông lạnh tê tái, như những mũi kim đâm xuyên vào da thịt. Lạnh ! Lạnh từ trong ra ngoài, một cảm giác tê tái không nói nổi nên thành lời. Cái áo mỏng manh của nó không đủ để giữ ấm cái thân thể nhỏ bé gầy gò của nó. Lạnh và mưa làm cho vết thương của nó tê lại không còn cảm giác đau nữa.

    Ngồi nép hơn vào mái hiên nhỏ, để tránh những hạt mưa lạnh buốt. Nhìn cái bát trống không trước mặt, lạnh thế này lại còn mưa nữa thì làm gì có ai ra ngoài đường để mà cho nó tiền chứ. Hôm nay lại được ăn đòn thay cơm. Ngày thứ hai liên tiếp rồi nó chưa xin được gì cả, không phải chỉ riêng nó mà cả mấy anh chị em trong nhà cũng vậy.

    Vừa về đến căn phòng nhỏ lụp xụp, giữa cái thành phố phồn hoa này. Nơi đây chẳng phải là nhà của nó, mà nhà của nó ở đâu nó cũng chẳng nhớ nữa. Nó chỉ nhớ nhà của nó ở đâu xa lắm, nơi ấy mưa lũ rất nhiều. Mẹ nó dẫn nó đi khỏi nhà, mẹ bảo nó đứng ở đó đợi. Nhưng nó đợi lâu lắm đợi từ khi ông mặt trời chưa ngủ đến khi ông mặt trời thức dậy , mà nó cũng chẳng thấy mẹ quay lại đón.Nó sợ lắm, nó khóc to gọi mẹ. Cứ đi, vừa đi vừa khóc, vừa gọi mẹ. Nhưng giữa bao nhiêu người chẳng ai là mẹ nó cả, chẳng ai nhìn thấy mẹ nó đâu cả. Thế là nó cứ lang thang đi tìm mẹ, ai cho gì ăn nấy không thì nhặt được gì ăn nấy để cái dạ dày thôi không gào thét nữa. Nó cũng chẳng nhớ mình lang thang tìm mẹ bao lâu nữa, nó chỉ biết trong cái trí nhớ non nớt của nó là rất lâu.

    Nó cứ lang thang như thế, đến ngày nó được người ta đưa về đây. Ở đây có một người, mà nó bị người ta bắt nó gọi là mẹ. Người đó hay đánh nó với các anh chị ở đây lắm, lại còn hay bắt nó nhịn cơm nữa. Chỉ hôm nào nó xin được nhiều tiền thì nó mới được ăn no thôi, còn nếu không thì nó sẽ phải ăn đòn thay cơm.

    _ Khóc cái gì mà khóc, câm ngay cho tao !

    Tiếng quát the thé vang lên, đứa bé chừng năm tuổi run rẩy sợ hãi vẫn khóc nghẹn ngào.

    Chát !

    Một cái tát, năm ngón tay in hằn đỏ lựng trên gương mặt non nớt.

    _ Tao nói cho mày biết, mày còn hé răng khóc một tiếng nào nữa thôi tao tát vỡ mồm mày !

    Đứa bé sợ hãi, im bặt thi thoảng mới nấc lên những tiếng nấc khe khẽ. Đôi mắt ngân ngấn nước, lấm lét nhìn người phụ nữ hung dữ trước mặt.

    _ Mẹ con đã về!

    Người phụ nữ đó quay sang nhìn nó .

    _ Hôm nay được bao nhiêu!

    _ Dạ ! Hôm nay trời mưa nên con không xin được gì!

    _ Cái gì !

    Vút ! Vút ! Vút!…

    Tiếng roi quất liên tiếp lên lưng nó, cái thân hình nhỏ bé run lên, Nhưng nó vẫn không thốt lên một tiếng nào, nó chỉ cố gắng gồng mình lên chịu đựng từng cái roi rơi xuống cái thân hình nhỏ bé. Ở đây đã dạy cho nó biết rằng , nó không xin được tiền là nó bị đánh. Bị đánh khóc cũng chẳng ai thương hại nó cả, ai cũng thế. Lâu dần rồi nó cũng quen , chẳng biết khóc là gì nữa. Đến cả nụ cười nó cũng đánh rơi, từ ngày mẹ bỏ nó rồi.

    _ Cái đồ vô tích sự, nuôi mày tốn cơm. Mấy hôm nay rồi không xin được đồng nào, tao nói cho mày biết ngày mai mà còn thế nữa. Tao đánh cho mày gẫy chân, cho người ta thương hại một thể. Cút ngay đi cho tao khỏi chướng mắt.

    Không dám nói gì, nó lầm lũi đi đến chỗ các anh chị em khác đang nằm ngủ. Nằm vào chỗ của mình, co ro kéo mảnh chăn đắp không kín nổi thân mình. Nó cảm thấy hình như hơi đói, ruột gan cồn cào, cái vết thương ở chân tấy lên nhức nhối.

    Cố gắng nhắm mắt để xua đi cái đói, cái đau, mãi một lúc sau nó mới nặng nề đi vào giấc ngủ. Chẳng biết bao lâu nữa, nó tỉnh giấc vì những tiếng khóc thút thít khe khẽ. Chắc con bé mới đến, nó lại nhớ lúc nó mới đến nó cũng co ro một mình. Rồi cũng quen thôi, nó tự lo cho mình còn chẳng xong nữa. Nó nhắm mắt lại cố dỗ giấc ngủ, nhưng những tiếng khóc khe khẽ làm nó nhớ lúc trước nó cũng khóc như thế đi khắp nơi để tìm mẹ.

    _ Bé con lại đây !

    Trong ánh sáng mờ mờ, từ đèn đường chiếu vào. Con bé ngước đôi mắt ngấn nước nhìn nó rồi cũng ngoan ngoãn đi đến chỗ nó.

    _ Nằm xuống cho đỡ lạnh!

    Nó nằm nhích sang bên cạnh cho con bé nằm vào chỗ của mình, cái chăn nhỏ không đủ che cho nó nữa. Nó co ro cố chịu cái lạnh, người nó nóng rực lên, đầu nó thấy rất đau.

    _ Anh ơi em đói!

    Con bé khẽ lay lay tay nó, nó cố mở mắt ra nhìn con bé.

    _ Ừ ! Cố ngủ đi mai anh kiếm cái gì cho em ăn!

    Rồi nó nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ làm cho nó không nghe rõ con bé nói gì nữa. Nó mệt lắm, nó muốn ngủ , nó không đủ sức mở mắt nữa.

    Buổi sáng cố gắng lắm nó mới mở nổi mắt, thấy con bé đang lay lay tay gọi nó dậy. Con bé nhìn nó nước mắt lăn dài trên má, tiếng người mà nó gọi là mẹ the thé bên tai.

    _ Dậy đi còn nằm ườn ra hả ? Chúng nó đi hết rồi còn mình mày thôi!

    Nó cố gắng ngồi dậy, con bé cứ nép vào nó như một con mèo nhỏ lạc mẹ ướt mưa.

    _ Mày dẫn nó đi , dạy nó cách xin tiền.

    Nó đứng dậy, lảo đảo muốn ngã, bàn tay nhỏ bé của con bé nắm chặt lấy nó. Lắc lắc cái đầu cho bớt chóng mặt, nó đi ra ngoài, lại bắt đầu một ngày lang thang vất vưởng cầu xin sự bố thí của người khác để sống qua ngày. Con bé ngoan ngoan lặng lẽ theo nó, một tay vẫn bám chặt lấy gấu áo nó như sợ lại bị bỏ rơi một lần nữa.

    Buổi sáng mùa đông bầu trời xám xịt, sương sớm còn rất nhiều nên rất lạnh. Con bé co ro nép vào nó, như tìm chút hơi ấm nhỏ nhoi. Đặt cái bát cũ về phía trước mặt, nó chẳng còn sức mà nói, mà van lơn người ta cho nó tiền nữa. Hai ngày nay nhịn đói, lại thêm cái vết thương ở chân làm nó sắp không chịu nổi nữa rồi.

    _ Anh ơi ! Em đói!

    Nó hé mắt nhìn con bé gật đầu, nó không nói nổi nữa. Con bé cũng ngoan, nhìn nó rồi cũng không nói gì nữa, im lặng ngồi dựa sát vào nó. Cái lạnh buổi sớm làm co bé run lên từng hồi, nó thì chẳng còn sức để mà run nữa. Ngồi ở đó rất lâu,[URL=http://taiphimsexsinhvien.sextgem.com/]wap tai phim sex sinh vien biết bao nhiêu người đi qua đi lại. Người ta mặc áo ấm dày như vậy vẫn thấy lạnh, họ vội vàng đi làm việc để còn về nhà cho bớt lạnh. Lạnh thế này chẳng ai muốn ở ngoài đường cả, họ vội vàng nên chẳng buồn để ý đến nó đang ngồi ở đó mà cho tiền.

    Mãi rồi cũng có người nhìn thấy hai đứa nó, để một tờ năm nghìn vào cái bát trước mặt nó rồi lại vội vàng đi.

    Nó nhớ đến con bé đang đói, cố gắng cầm lấy tờ tiền để đi mua bánh cho con bé. Nhưng đau đầu quá, nó không đứng nổi nữa. Nó cố gắng mở miệng, cổ họng đắng chát không nói nổi lên thành lời.

    _ Đi sang bên kia mua bánh về ăn đi!

    Nó cầm tờ tiền dúi vào tay con bé, đang mở to mắt nhìn nó.

    _ Không có tiền mang về cô đánh anh mất!

    _ Cứ đi đi!

    Con bé ngần ngừ cầm lấy tờ tiền trong tay rồi cũng chạy nhanh đi mua. Chắc nó đói lắm rồi, nó nhắm mắt lại dựa vào tường, nó muốn ngủ một lát.

    Con bé chạy về tay cầm gói xôi nóng hôi hổi, hai mắt sáng lên lấp lánh.

    _ Anh ơi!

    _ Em về này xôi thơm lắm anh ạ!

    Ngửi mùi xôi mới thơm nức, ruột nó lại đói cồn cào, nhưng con bé đó rất đói thì phải. Nó chịu được, nó hay phải nhịn đói nên quen rồi.

    _ Ừ ! Ăn đi anh không đói!

    Nó nhắm mắt lại, muốn ngủ vì nó rất mệt. Nhưng mùi xôi mới thơm phức, không để cái dạ dày nó không yên. Cố xua đi mùi xôi thơm phức, nó nhắm mắt lại. Bỗng thấy âm ấm bên má, nó mở mắt ra.

    _ Hì! Anh ăn cùng em nhé!

    _ Anh không đói ! Ăn đi!

    Nó lại chuẩn bị nhắm mắt ngủ, không hiểu sao đầu nó đau lắm, nó muốn ngủ.

    _ Không phải ! Em thấy bụng anh kêu mà, anh ăn cùng em em mới ăn cơ!

    Con bé bẻ đôi nắm xôi ra làm hai, một nửa bé một nửa to. Đưa cho nó nửa to.

    _ Anh lớn hơn em, bụng anh to hơn nên anh ăn nhiều hơn.

    Con bé đặt nắm xôi vào tay nó, hơi ấm nóng truyền từ tay tới trái tim. Chợt nó thấy có cái gì ấm nóng chảy ra từ khóe mắt.

    _ Ừ ! Bé ngoan!

    Cầm lấy gói xôi, ăn từng miếng, từng miếng một. Cái đói dịu đi, cái đầu cũng bớt đau đi chút, nhưng nó vẫn mệt lắm. Cái lạnh như cắt da cắt thịt, càng làm nó mệt hơn. Con bé cũng rất lạnh, run lên từng hồi nép chặt hơn vào nó.

    _ Anh ơi ! Em lạnh!

    _ Ừ! Cố ngồi ngoan một lát nữa, anh ngủ một lát rồi về!

    Nó lại muốn ngủ rồi, nó cũng chẳng hiểu sao lại như vậy nữa. Hai chân nó tê lại chẳng còn cảm giác từ lâu rôi, bây giờ đến hai tay nữa. Nó cảm thấy rất mệt, nó muốn ngủ không muốn nghĩ nữa. Con bé nép chặt vào nó, người con bé cũng bắt đầu lả đi vì lạnh.

    _ Anh ơi! Anh ơi! Em lạnh về được chưa anh?

    Con bé thều thào hỏi nó, nhưng nó không còn sức mà trả lời nữa rồi. Không thấy nó trả lời con bé lại bảo nó.

    _ Anh ngủ rồi hả? Em cũng buồn ngủ rồi, em ngủ cùng anh nhé!

    Con bé nhắm mắt lại, dựa vào nó. Trời càng lúc càng khuya, sương đêm lạnh lẽo rơi ướt đẫm mái đầu hai đứa nhỏ. Con đường vắng tanh, không một bóng người, chỉ có hai đứa nhỏ yên lặng ngủ. Một giấc ngủ , giấc ngủ dài đến vô tận, trong đêm đông lạnh giá.
    Last edited by decomoto; 07-15-2013 at 01:44 PM.

  2. #2
    Banned
    Thành viên thứ
    9800
    Ngày tham gia
    Jul 2013
    Bài viết
    3
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Bó hoa hồng

    3 giờ 35 phút sáng. Tôi ngồi sau tay lái và phóng 200 km/h trên đường cao tốc. Không hiểu sao tôi không thấy mệt tí nào, thậm chí tôi còn cảm thấy mình chưa bao giờ tỉnh táo hơn bây giờ. Tôi cũng không thấy đói. Khác với mọi khi, ví dụ như khi tôi lái xe đi du lịch thì kiểu gì cũng phải ăn chút gì đó và uống thật nhiều cà phê.

    Mưa rơi không ngừng che khuất tầm nhìn. Hai cần gạt nước gạt lên gạt xuống đều đều một cách vô hồn. Tôi nhìn đồng hồ. Còn gần một tiếng nữa là tôi cập bến ước mơ. Không biết sẽ như thế nào nhỉ? Dù sao thì hai chúng tôi cũng chưa từng gặp mặt bao giờ. Tôi sẽ nói gì? “Đừng có ngớ ngẩn như thế“, tôi tự nói với mình. Tôi chợt nhận ra mình lại vừa nhìn đồng hồ. Mình có thời gian, cứ bình tĩnh, tôi tự trấn an mình.

    Tôi tưởng tượng cảnh mình bước ra khỏi ô tô, trên người khoác chiếc áo khoác đen. Nàng tiến đến bên tôi với mái tóc dài tung bay. Tim tôi đập càng lúc càng mạnh hơn. Cuối cùng nàng cũng đứng trước mặt tôi và nhìn tôi âu yếm bằng đôi mắt xanh màu biển cả. Và tôi nói: “Em đẹp hơn trong ảnh hàng nghìn lần. Cuối cùng tôi cũng gặp được em“. Sau đó tôi ôm ghì lấy nàng và ước sao phút giây này kéo dài vô tận. Tôi muốn hôn lên đôi môi đỏ ngọt ngào ấy biết nhường nào. Nhưng những việc như thế người ta không nên làm – tại sao? Tôi cũng chẳng thèm để ý đến câu hỏi thừa thãi ấy. Sau đó chúng tôi nhìn nhau và cùng mìm cười. Trái tim ai đập rộn rã hơn? Trời rét căm căm và tuyết rơi nhưng chúng tôi không thấy lạnh vì những cái nhìn chúng tôi trao nhau đều cháy bỏng yêu đương…

    “Chú ý! Yêu cầu những ô tô đang lưu thông trên đường cao tốc A3 Köln-Frankfurt hết sức chú ý! Có một ô tô đang đi ngược chiều…“, phần còn lại tôi không hiểu vì tín hiệu bị nhiễu. Giấc mơ đẹp đẽ của tôi bị cắt đứt phũ phàng. Quỷ thật! Đã thế tôi còn không nghe được hết cảnh báo. Để chắc ăn, tôi giữ làn xe bên phải và giảm tốc độ.Những giọt mưa lấp lánh như bạc trên kính chắn gió. Tôi liếc nhanh vào gương chiếu hậu. Sau tôi không có chiếc xe nào. Không phải vừa có hay sao? Tôi nhìn vào gương một lần nữa. Một khuôn mặt ư? Đúng thế. Chính là nàng đang mỉm cười với tôi trong gương. Đôi môi đỏ của nàng như đang nói với tôi hãy hôn nàng. Tôi không giấu nổi một nụ cười hạnh phúc.

    Sau đó tôi lại tập trung lái xe. Trên đài vừa có thông báo về một chiếc xe đi ngược chiều. Tôi phải bình tĩnh.

    Những ngày vừa rồi tôi chẳng làm gì ngoài nghĩ đến nàng. Trong mơ tôi nắm và vuốt ve bàn tay nàng và nhẹ nhàng áp lên tim tôi hay cùng nàng đi chân trần trên tuyết và mơ màng đếm những vì sao. Tôi không thể tưởng tượng nổi thời khắc tôi được gặp tình yêu của đời mình đang đến gần. Thứ duy nhất là tôi hiện có trong tầm tay là vô lăng ô tô. Một vật thay thế nhạt nhẽo.

    Máy chỉ đường nhắc tôi rẽ ở lối rẽ tiếp theo. Tôi có cảm giác mình vừa nuốt nguyên một lọ thuốc tăng lực, huyết áp tôi đột ngột dâng cao.

    Dạ dày tôi quặn lên. Đừng có bị đầy bụng ngay lúc này, nhất định không được. Chắc đó là những con bướm đang bay lượn trong lòng, tôi tự nhủ.

    Tầm nhìn càng lúc càng tệ. Mưa đã chuyển thành tuyết. Tại sao dự báo thời tiết lại cứ nhất định phải đúng là thế nào. Bình thường có bao giờ đúng đâu. Thây kệ, không gì có thể ngăn cản tôi lúc này.



    Tôi sẽ ghì chặt nàng vào lòng và thì thầm vào tai nàng những lời nàng muốn nghe nhất. Chân tôi vừa nhấn phanh nhưng trái tim tôi thì đang bay lên chín tầng mây, nơi đôi tình nhân đang say trong hạnh phúc nhảy múa trên thảm hoa.

    Một khúc quanh hẹp thu hút sự tập trung của tôi. Đuôi xe khẽ nảy lên. Ôi không, bó hoa hồng! Bó hoa lăn ra khỏi ghế, tôi ngoái lại phía sau.

    Một tiếng còi chát chúa vang lên xuyên thẳng vào đầu tôi. Trong một phần mười giây, tôi quay người lại và nhìn thấy ánh đèn pha chói chang rọi thẳng vào mặt. Rầm! Sắt thép cọ vào nhau ken két.

    Mọi thứ bỗng nhiên tối sầm lại. Tôi ngất đi một lúc.

    Tôi không thấy đau đớn gì, chắc là vì vẫn còn bị sốc, tinh thần còn hoảng loạn của tôi nói vậy. Nhưng tôi vẫn còn sống. Làn sương màu tím thẫm dần tan và tôi nhận ra hình hài chiếc xe hay đúng hơn là những gì còn lại của nó. Xe tôi gãy làm hai nửa. Những mảnh vụn, cánh cửa xe rúm ró và một bánh trước nằm vương vãi trên tuyết trắng. Một chiếc xe khác nằm cách đó chừng 50m chắc chắn đã né được cú va chạm trong giây cuối cùng.

    Xe tôi vừa tông phải một cái cây. Gốc cây rách tả tơi xác minh cho phỏng đoán của tôi. Người đàn ông trong chiếc ô tô khác đang gọi điện thoại.

    Kiểu gì tôi cũng sẽ gặp phiền phức với cảnh sát vì mọi thứ trông có vẻ như đều do tôi gây ra. Cũng may là tôi đã mua bảo hiểm toàn phần.

    Xe cảnh sát, xe cứu thương và cứu hỏa ùn ùn kéo đén hiện trường tai nạn.

    Tôi vẫn không thấy đau tí nào. Lạ hơn nữa là cảnh sát chỉ làm việc với người đàn ông kia mà không để ý gì đến tôi. Tôi muốn gọi họ mà không được.

    Bó hoa hồng kia rồi! Màu hoa đỏ rực lên trên tuyết trắng đẹp lộng lẫy. Người tôi yêu chắc chắn đang sốt ruột đợi tôi. Tôi phải đến với nàng ngay lập tức. Tại sao không ai nhìn thấy tôi cả?

    Dải băng ngăn cách hiện trường hai màu trắng đỏ của cảnh sát bay phất phơ trong gió lạnh buổi sớm mai. Im lặng đến ghê người. Chỉ có ánh đèn nhấp nháy màu xanh của những chiếc xe chuyên dụng nhảy múa trên con đường phủ đầy tuyết trắng.

    “Chắc chắn anh ta đã chết ngay tại chỗ“, một người lính cứu hỏa nói với hai cảnh sát đang bàng hoàng đứng trước xác chiếc xe nát vụn của tôi. Một nhân viên cứu thương nhặt bó hoa hồng lên và lặng im nhìn những người khác.

    “Tôi tìm thấy một mảnh giấy ghi địa chỉ trong túi áo khoác của người đàn ông“, anh ta khẽ nói. “Người sắp phải đi báo tin này chẳng đáng để phải ghen tị đâu.“

    Những gương mặt buồn bã đồng loạt quay đi lảng tránh.
    Last edited by decomoto; 07-15-2013 at 01:45 PM.

  3. #3
    Banned
    Thành viên thứ
    9800
    Ngày tham gia
    Jul 2013
    Bài viết
    3
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Truyện ngắn : biết chết liền

    Anh với em chỉ thực sự gần gũi trên Yahoo Messenger vào khoảng 11h đêm trở đi. Giờ đó, anh và em hay online. Bình của em giờ đó chắc đã lăn quay ra ngủ rồi và Bình cũng không phải là người thích chat chit. Chỉ có anh và em.
    Chẳng biết có phải không nhưng qua chat, em thực là em hơn, em nói được nhiều hơn những tâm sự của em. Kể cả những tâm sự sâu kín nhất trong em. Anh trên YM cũng vậy. Rất khác. Anh trên YM là một người nồng nhiệt, hóm hỉnh, thông minh và cũng tràn đầy khát vọng. Có cả những sự tinh tế, sâu sắc và đôi khi, rất tinh quái. Những điều đó, em không thấy ở anh ngoài đời.
    Có phải vì anh giấu mình kỹ hay vì em và anh gặp nhau luôn có mặt Bình? Biết chết liền!

    Anh là bạn thân của Bình. Hai người chơi với nhau từ hồi học phổ thông. Có thể coi là rất gắn bó. Anh hiểu Bình hơn em hiểu Bình nhiều. Và anh vẫn thường dùng sự hiểu biết của anh về Bình để khiến em tha thứ cho những điều Bình đã làm sai. Hay vì em tin anh mà đã tha thứ cho Bình? Biết chết liền!
    Em với Bình yêu nhau được 2 năm. Em cũng đã quen anh được 2 năm. Rất nhiều cuộc đi chơi, Bình rủ anh theo. Hoặc có những cuộc đi chơi xa cùng cả anh với Bình. Ba người thôi. Cứ như là gia đình Táo quân vậy. Nhưng anh luôn tạo một khoảng cách với em. Đôi khi, nó bằng cả sự vô tâm. Anh cố tỏ ra thờ ơ với em.
    Đôi lần, Bình không thể đến đón em, Bình vẫn nhờ anh đến đón. Em nhớ, những lần anh đến đón, trông anh khác lắm. Khác hẳn với những gì em gặp anh khi có Bình. Em cũng lờ mờ cảm nhận được rằng anh cũng có tình cảm với em. Lờ mờ thôi! Một chút nhạy cảm của phụ nữ. Nhưng em nghĩ rằng, có thể, vì em là bạn gái của bạn thân anh, nên anh đối xử tốt như thế. Em cũng đã đấu tranh tư tưởng để không nghĩ là anh có tình cảm đặc biệt với em. Anh còn nhớ lần em đề nghị anh làm anh trai em không? Lần đó, em đề nghị mà cứ lo lo rằng anh sẽ nhận. Em chẳng biết em đang muốn gì nữa. May mà anh từ chối. Anh đùa:
    - Nếu anh là anh trai em, anh sẽ không cho phép em yêu thằng bạn củ chuối của anh mất.
    - Tại sao?
    - Vì anh thân nó, anh hiểu nó. Em có bao giờ thấy hai thằng bạn thân với nhau mà giới thiệu em gái mình cho nhau không?
    - Nhưng… tức là anh Bình có cái gì không tốt mà anh đang giấu em phải không?
    - Không phải! Không có đâu – Anh lúng túng, cuống cuồng giải thích – Bình là thằng con trai ổn nhất mà anh biết đấy! Nó…
    Em phá lên cười. Em biết chứ! Em chỉ đùa anh thôi. Em biết về Bình cũng không ít đâu. Em hiểu Bình là một mẫu con trai khiến nhiều cô gái thèm thuồng. Bình có những điều mà bất cứ một cô gái nào cũng mong muốn được làm bạn gái. Bình không đẹp trai như dạng các công tử bột kiểu Wonbin hay Bi Rain mà đẹp kiểu đàn ông. Hàm râu quai nón xanh mờ, khuôn mặt vuông cứng cỏi, đôi mắt sáng quắc như soi thấu tim gan người đối diện, nụ cười khiến người được nhận luôn có cảm giác an toàn. An toàn vì cảm thấy được chở che, cảm thấy không có gì giấu diếm.
    Cao 1m82. Bình trông giống như một vị tướng quân hơn là một kỹ sư Điện Tử – Viễn Thông. Thô ráp nhưng không khiến người khác nghĩ là thô lỗ. Ở Bình, người ta thấy sự chân thành, thẳng thắn và cũng rất đáng tin. Làm bạn với Bình, những điều ấy sẽ thấy rõ ràng hơn. Nhưng khi yêu, có cái còn và cũng có cái mất. Đôi mắt sáng quắc như soi thấu tin gan người đối diện chỉ là hình thức vì Bình chưa bao giờ hiểu rõ em, chưa bao giờ đi sâu được vào hộp kín trong em. Không phải là em ngăn cản mà là em không thể tự mở cái hộp ấy được. Bình phải là người tự mở nó. Nhưng Bình đã không làm được. Hay chính xác, Bình không bao giờ biết điều đó.
    Đôi khi, Bình khiến em có cảm giác như Bình hời hợt. Hay cái thói quen ngủ từ 22h30 của Bình. Như một cái máy. Bình ngủ từ 22h30 và chỉ dậy đúng vào 6h sáng. Em nghĩ vì Bình là dân kĩ thuật nên như vậy. Nhưng cũng chỉ là bao biện. Đi chơi thế nào cũng phải về đến nhà em trước 22h để 30 phút Bình về nhà Bình, tắm rửa rồi đi ngủ. Bất kể đó là ngày gì, sinh nhật Bình hay sinh nhật em.
    Những điều đó chỉ là những thứ vụn vặt, cái lớn hơn là Bình chẳng bao giờ muốn phấn đấu làm một cái gì đó hơn mức lương hiện tại. Bình thỏa mãn với công việc hiện tại. Đúng! Với mức lương 500 USD/tháng, biết bao người mơ ước có được thì tại sao Bình phải mơ ước nhiều hơn nữa? Anh đã bao biện cho Bình như vậy. Nhưng với em, vấn đề không phải là mức lương mà là chí tiến thủ. Nếu ai đó biết, Bình vào cơ quan này là do có bố làm trên Bộ thì hẳn sẽ hiểu những điều em đang bức xúc. Cũng có thể do Bình được nhiều thứ mà không phải cố công chinh phục nên Bình sớm thỏa mãn chăng? Có thể!

    Như ngay với em. Em yêu Bình ban đầu cũng như mọi cô gái khác. Tức là một người con trai đến tỏ tình với mình, mình thấy anh ta cũng được được (ngày ấy em thấy Bình… quá được) và gật đầu.
    Buồn cười, hai năm trước em mới 20 tuổi, em vẫn còn nghĩ rằng tình yêu tức là thấy được được thì yêu. Rồi yêu đến hai năm thì thành quen quá rồi chẳng muốn thay đổi nữa. Nhưng cũng bắt đầu từ khi chat với anh, chừng chưa đầy một năm trước, em bắt đầu bị cuốn theo những câu chuyện của anh. Không, phải nói là nóng lên mới đúng. Thực ra lại phải nói rằng, trước đó, em và anh cũng đã add nick và thỉnh thoảng chat vài câu kiểu “Chào em! Có gì vui không?” hay “Chào anh! Dạo này anh thế nào?” một cách xã giao và không nhiều tình cảm. Những câu chuyện vẫn chỉ xoay quanh Bình là chủ yếu. Mà cũng chỉ là những câu chuyện vui vẻ, thông thường.


    Cho đến khi em và Bình cãi nhau. Trận cãi nhau đó rất lớn. Vì khi đó, Bình có cơ hội làm việc cho một công ty lớn, nhưng Bình đã không theo. Em nổi “ba máu sáu cơn” lên hỏi. Bình chỉ nhăn mặt:
    - Làm đây cũng được rồi. Sang đó chẳng quen biết ai bị out lúc nào không hay.
    Bình lười biếng hay vì em quá kỳ vọng? Lần đó, em bức xúc quá mà tâm sự với anh. Anh nói gì nhỉ? À phải rồi, anh bảo:
    - Mỗi người đều có một ước mơ, một mong muốn. Với Bình, Bình là kẻ ham vui. Anh ta chỉ muốn làm việc vừa phải để thời gian hưởng thụ cuộc sống. Không thể đòi hỏi một người thích ăn phở một cách nhâm nhi chuyển qua ăn cơm vội vã.
    Em không đồng ý với cách bao biện ấy. Mình đã chat đến sáng. Và cuối cùng, anh đã chịu thua. Nhưng em cũng nguôi giận Bình vì… anh. Cũng sau lần đó, anh đã nhìn em rất khác. Em cảm được điều đó. Rõ lắm! Rõ như cái cách anh lắng nghe em hơn trong mỗi lần đi cà phê chung của cả ba đứa. Về sau, anh nói:
    - Trước lần chat ấy, anh chỉ nghĩ đơn giản em cũng giống tất cả các cô gái khác. Chính xác như người bạn gái cũ của Bình. Nên nói thật, anh cũng chẳng mặn mà lắm. Nhưng sau lần đó, anh mới nhận ra em quái thai hơn anh nghĩ.
    Bạn gái cũ của Bình, em biết. Cô ấy nhàn nhạt và thích Bình như em đã từng thích Bình. Sau khi hai người yêu nhau được nửa tháng, cô nàng đi du học nhưng thực chất là sang bên đó lấy chồng. Cô ấy chỉ muốn lấy chồng Tây vì giấc mơ làm Việt kiều. Nhàn nhạt và cũng chỉ muốn sống sung sướng. Bình đợt ấy cũng chẳng đau đớn nhiều vì quanh Bình còn có biết bao cô gái khác. Và Bình cưa em. Em đổ. Chẳng phải vì con SH Bình đang đi hay ngôi nhà 5 tầng hoành tráng trên phố lớn. Em yêu Bình chỉ vì Bình đường được. Bon chen tí với cuộc sống.
    Nhưng càng về sau, em càng cảm thấy bất ổn. Nhưng bất ổn ấy chẳng đủ để em chia tay vì thực sự, Bình cũng rất yêu em. Bình tốt. Đúng! Tốt! Chẳng có lý do gì để chia tay cả. Tuần bảy ngày vẫn đủ bảy ngày qua đón em. Vài lần, Bình bảo em học xong rồi cưới. Nhưng em cũng chẳng quyết định điều gì. Cũng chẳng phải vì còn muốn tìm cơ hội nào khác nhưng nếu cưới, em cũng chẳng quyết được. Thấy bất an. Nhưng bất an nhỏ lẻ và vụn vặt. Những bất an không đủ để thắng được thói quen.
    Anh đã từng có lần gọi tên điều đó là gì nhỉ? Ừ phải rồi, là sự ngại thay đổi, là bệnh người già. Em chưa già nhưng cũng chẳng còn sôi nổi để thay đổi một điều gì cả. Có vẻ, em bị nhiễm sự ù lì của Bình. Yêu Bình, em với Bình hầu như ngày nào cũng gặp nhau. Dù chỉ đến 10h tối. Nhưng cũng đủ để em bị… hài lòng dần. Hài lòng với những bất ổn. Tựa như chỉ cần ăn được, ngủ được, thở được là đủ. Chẳng còn nhu cầu gì cả. Thậm chí, dần dần, em thấy mình thành con robot được lập trình. Đôi khi, gặp lại mấy người bạn cũ, thấy họ vẫn hừng hực sống, đốt mình để cháy, em lại giật mình. Cũng đôi lần vùng lên, sống khác đi để phá vỡ sự đơn điệu nhàm chán. Nhưng rồi, đi với Bình, em lại dần dần nguội lạnh đi. Bạn bè của em lâu rồi em cũng chẳng gặp ai nhiều nữa. Vì ngày nào cũng đi với Bình.
    Lại thêm công việc của em. Em đang bán hàng. Một cửa hàng quần áo tơ tằm cho khách nước ngoài là chủ yếu. Cũng chẳng nhiều khách nên công việc cũng nhàn nhã. Ngày lại ngày, em đứng bán hàng. Hết việc thì ngồi đọc mấy cuốn sách vớ được đâu đó. Cũng chẳng ham hố.

    Cho đến khi chat với anh. Anh bắt đầu nói với em nhiều hơn những câu chuyện về anh, về cuộc sống của anh. Ban đầu, em đóng vai người xem. Em nhìn cuộc sống qua góc nhìn của anh. Thấy nó sinh động làm sao. Thấy nó cuồn cuộn sóng. Và em bắt đầu bị cuốn theo. Bắt đầu học cách bày tỏ thái độ. Lâu rồi, em đã quên cách bày tỏ thái độ của mình. Sâu thẳm trong tim em, một Huyền My khác. Em thấy. Em thấy em của những ngày còn 19, 20 tuổi. Em chưa phải là một bà già. Hai năm qua, Bình đã bao bọc em quá. Và hơn cả, em đã tự triệt tiêu mình để tròn trịa trong cách sống.
    Vì sao nhỉ? Có phải vì em đã Bình nên chấp nhận quên mình đi? Hay vì con người em dễ bị cuốn theo lối sống của người khác? Biết chết lliền!
    Bình đã bắt đầu ngạc nhiên với em. Ngạc nhiên quá chứ còn gì? Vì em đã tỏ thái độ của mình. Em đã từ chối đi chơi với Bình. Em muốn tìm lại một đam mê nào đó. Chính xác, em muốn có một đam mê. Em muốn bứt ra khỏi khoảng lặng này. Em muốn làm một cái gì đó khác thay vì sống theo những lịch trình. Em bắt đầu xin đi học. Học nhảy cổ điển, học ghi ta, học thêm một khóa quả trị mạng. Đại loại là em muốn bước ra khỏi vòng tròn đã bao bọc em suốt 2 năm nay. Bình đã nhăn mặt bảo em:
    - Học làm gì cho mệt. Rồi em cũng có dùng vào việc gì đâu? Cưới nhau xong bố xin cho em về bộ làm bàn giấy. Việc gì phải nghĩ cho đau đầu?
    Bình không phải nghĩ nhưng em phải nghĩ. Em cũng bắt đầu chịu khó giao tiếp với những khách hàng đến cửa hàng. Trò chuyện với họ nhiều hơn. Cuộc sống đã bắt đầu rộng ra thêm chút ít. Em thấy mình nhìn ra xa hơn. Xa hơn một chút. Xa đến đâu nhỉ? Hình như đã đến chỗ anh rồi. Vì em thấy em cần anh biết bao.
    Em chờ đợi mỗi cuộc chat với anh buổi đêm. Chỉ để kể cho anh nghe hôm nay em có những điều gì mới mẻ. Và để nghe anh kể những điều anh khám phá được hôm nay. Nhưng anh vẫn cứ lôi Bình vào tất cả các câu chuyện của anh. Đến mức, có một lần, em sign out ngay lập tức khi em đã bảo với anh rằng:
    - Tại sao anh cứ nói về Bình mãi vậy? Nếu anh còn nhắc đến Bình, em sẽ ngay lập tức sign out đấy.
    Và anh đã trả lời rằng:
    - Vì anh và Bình là bạn thân.
    Muốn sign out trên YM chỉ cần bấm tổ hợp phím Ctrl+ D nhưng muốn sign out ra khỏi tình cảm của em dành cho anh thì phải bấm tổ hợp phím nào? Biết chết liền.
    Em đã hẹn gặp Bình. Em đã muốn kết thúc tình yêu này. Chỉ có thể như vậy cho dù là sau đó, anh cũng chẳng thể vượt qua được tình bạn thân mà đến với em. Nhưng em sign out ra khỏi tình yêu này trước hết cũng chính vì bản thân em đã. Vì em. Vì cô gái tên là Huyền My mà em đã đánh mất từ ngày yêu Bình. Rồi sau đó, ra sao thì ra.
    Em sợ những lập trình. Em không muốn vẽ sơ đồ đường đi của cuộc đời mình nữa. Bình đến đón em. Vẫn chẳng một chút khác đi. Bình vô tâm hay là vì Bình chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ chia tay với em? Nên khi em nói, Bình ngạc nhiên lắm. Bình hỏi: “Tại sao? Anh đã làm gì không đúng ư?” Em chỉ lắc đầu. Em không phải là người phụ nữ thích hợp với Bình. Và cứ nếu kéo dài, rồi một ngày, em sẽ trở về đúng nghĩa là em. Giả sử khi ấy, em và Bình đã cưới rồi, em cũng quyết ly dị. Khi ấy thì mọi thứ sẽ còn tồi tệ hơn nhiều. Và sớm muộn gì em cũng sẽ vậy.
    Em không nói ra là do anh đã đánh thức em dậy vì anh hay bất cứ ai khác cũng vậy. Bản năng của em, con người thật sự của em sẽ thức dậy bất cứ lúc nào. Và cuối cùng, Bình vẫn là Bình. Gục gặc đầu, Bình bảo: “Tùy em!” Ngày xưa em cực ghét cái từ “Tùy” này. Và bây giờ, em chỉ còn biết cười buồn. Em cố vui vẻ bảo với Bình: “Chúng ta vẫn cứ là bạn, đúng không nào?” Bình gục gặc đầu đáp: “Ừ, tùy em”.
    Đêm ấy, em lên YM sớm hơn anh. Em để một cái offline cho anh. Nội dung chỉ là: “Biết chết liền, nhưng em thích anh!”. Rồi ra sao thì ra. Em kệ! Em muốn chờ đợi những bất ngờ từ phía anh. Tại sao không? Em đã vượt qua được mình, còn anh? Đừng có nói là “Biết chết liền” nhé! Biết chết liền, hehe…
    Last edited by decomoto; 07-15-2013 at 01:46 PM.

  4. #4
    Banned
    Thành viên thứ
    9805
    Ngày tham gia
    Jul 2013
    Bài viết
    2
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Anh CSGT và cô gái điên

    Anh đã để ý Cô ngay từ ngày đầu tiên đến đây nhận công tác. Cô không xinh, thậm chí là trông rất lôi thôi. Mái tóc Cô rối bù và cái váy Cô mặc đã cũ kỹ tới mức nhàu nhĩ, bạc màu.

    Ừhm, Cô là một người điên, có lẽ bị điên nên người ta mới có thể sở hữu được nụ cười ngây ngô và ánh mắt vô hồn đặc biệt.

    Cô không nói gì cũng không chạy nhảy lung tung, việc duy nhất Cô làm là đứng ở ngã tư và quan sát mọi người đi lại. Ngày nào cũng vậy, từ chiều đến tối khuya.

    Người ta kể lại cho Anh biết là cách đây gần một năm chồng chưa cưới của Cô đã tai nạn chết ở ngã tư này khi đang đứng đợi để đưa cô đi chụp ảnh cưới. Cô rất ân hận vì chiều hôm đó đã ra muộn. Vì quá đau khổ cộng thêm những lời chỉ trích và dằn vặt từ bố mẹ người yêu nên Cô hóa điên. Lúc đầu Cô khóc lóc vật vã, rồi sau đó Cô trở nên câm lặng, Cô một mực cho rằng người yêu Cô chưa chết và mỗi buổi chiều cứ ra đây đứng cho đến tối muộn mới chịu về.

    Nghe xong câu chuyện đó, Anh thấy vô cùng xót xa và thương cảm cho hoàn cảnh của cô. Ngày nào cũng chứng kiến cảnh cô lặng lẽ đứng đó dù nắng hay mưa, Anh cảm thấy lòng mình như thắt lại. Chẳng hiểu từ khi nào anh lại thấy gần gũi với dáng người bé nhỏ, đáng thương ấy!

    Rồi bất chấp chuyện Anh là một cảnh sát giao thông trẻ mới ra trường có một tương lai sáng lạn; bất chấp chuyện Cô hơn Anh 2 tuổi : bất chấp chuyện gia đình anh có cấm đoán hay không, Anh quyết định sẽ yêu thương,chăm sóc và chữa cho cô khỏi bệnh.

    Một ngày, Anh lấy hết can đảm để đến trước mặt Cô và nói:

    _Đưa tay đây!

    Cô nhìn Anh vừa ngạc nhiên vừa khiếp sợ. Cô không nói gì, chỉ lùi lại và lắc đầu nguầy nguậy. Anh bình tĩnh nói tiếp:

    _Cô đang đợi người yêu cô đúng không?

    Cô gật đầu khe khẽ.

    _Thế đưa tay đây, tôi đưa cô đến gặp người cô yêu!

    Anh nhìn thẳng vào mắt Cô. Chẳng hiểu anh có sức mạnh gì mà khiến cô tin và đi theo anh như thế. Anh đưa Cô ra bãi biển, chỉ về phía chân trời – nới hoàng hôn đang buông xuống và nói:

    _Chắc cô không biết, chồng chưa cưới của cô và tôi đều là…thiên sứ. Nhiệm vụ của chúng tôi là đi theo bảo vệ, yêu thương và chăm sóc những cô gái yếu đuối và ngốc nghếch như cô. Chồng chưa cưới của cô phải đi làm một trọng trách cao cả hơn nên anh ấy đã nhờ tôi đến bên cạnh cô, tôi sẽ phải thay anh ấy yêu thương, quan tâm và giúp đỡ cô, vì thế cô phải nghe lời tôi, hiểu chưa?

    Cô không nói gì, cũng không phản ứng gì, chỉ ngơ ngác nhìn anh. Anh nói tiếp, giọng đầy uy nghiêm:

    _Đây là mệnh lệnh, cả tôi và cô đều phải thực hiện!

    Nói rồi Anh kéo tay Cô đi. Mới đầu Cô ương bướng không chịu, Anh phải nói mãi, giải thích mãi Cô mới đi theo Anh. Anh đưa cô về nhà mình, mua cho Cô một bộ váy mới, bắt Cô đi tắm và thay đồ.

    Bước ra khỏi phòng tắm, trông cô như công chúa lọ lem vừa thoát xác. Anh chợt nhận ra rằng cô rất đẹp, một vẻ đẹp dịu dàng, thánh thiện và tinh khiết đến không ngờ. Cô e ấp và ngượng ngùng như thiếu nữ mới lớn. Anh cười khẽ, kéo tay Cô ngồi xuống ghế rồi chải tóc cho Cô. Sau đó Anh đưa Cô đi ăn và đưa cô về nhà bố mẹ đẻ của Cô.

    Anh nói với họ rằng Anh muốn được quan tâm, chăm sóc và chữa cho cô khỏi bệnh. Bố mẹ Cô mới đầu không dám nhận, họ từ chối khéo, họ nói con gái họ không xứng với anh. Nhưng nghe Anh giải thích với giọng hết sức chân thành, mẹ cô cảm động bật khóc, bà cúi đầu cảm ơn Anh. Còn Cô ngồi bên cạnh anh chỉ im lặng ngoan ngoan như con mèo nhỏ,ngẩn ngơ lấy tay xoắn tóc.

    Anh đổi tất cả ca trực sang buổi sáng để giúp Cô quên đi những giờ phút chờ đợi vô vọng vào mỗi buổi chiều. Anh đưa Cô đi dạo, vào hiệu sách, đi ăn kem và làm từ thiện…Anh nhận thấy Cô rất yêu quý trẻ con ở cô nhi viện. Cô nô đùa, nấu ăn và dạy chúng làm nhiều thứ. Mỗi lần đến đây Cô cười rất nhiều!


    Suốt nửa năm kể từ ngày gặp nhau đến bây giờ Cô chưa hề nói với Anh câu nào, Anh hỏi gì Cô cũng chỉ lắc hoặc gật đầu rồi cười. Anh không hề tỏ ra khó chịu hay trách cứ Cô vì điều đó. Cô không nói, Anh nói. Anh kể cho cô những gì diễn ra trong đời sống hàng ngày của Anh và mấy chuyện linh tinh lặt vặt khác.

    Những lúc ngồi cạnh nhau không biết nói gì Anh thường hát cho Cô nghe. Cô ngồi im lặng,chớp chớp mắt nhìn Anh đôi khi là mỉm cười ngơ ngẩn, có lúc Cô lại thở dài như một người phụ nữ đã quá thấu hiểu sự đời. Nhiều lúc Anh cảm thấy như Anh và Cô đã yêu nhau từ lâu lắm rồi, đã quá hiểu nhau, chỉ cần ngồi cạnh nhau, không cần phải nói gì cả, vậy là đủ.

    Nhưng rồi điều Anh sợ nhất cũng đã đến. Gia đình Anh biết chuyện và phản đối kịch liệt. Mặc cho Anh có giải thích hay van xin như thế nào bố mẹ Anh cũng một mực bắt Anh chuyển nhà, chuyển công tác đến nơi khác,Anh tuyệt đối không đợc gặp Cô nữa. Dù Anh đã rất yêu Cô nhưng Anh bắt buộc phải làm theo lời đấng sinh thành vì Anh không thể bất hiếu với họ.
    Anh bất ngờ biến mất không một lời nhắn
    khiến Cô cảm thấy hẫnng hụt và ngẩn ngơ
    như trước. Cứ mỗi buổi chiều Cô lại ra ngã tư,im lặng chờ đợi…

    [...]

    Gần 1 tháng trôi qua, không ngày nào là Anh không nhớ Cô. Anh luôn tự dằn vặt và trách bản thân mình quá nhu nhược, đến tình yêu của mình cũng không thể bảo vệ được.

    Một ngày Anh tình cờ tìm thấy 1 cọng cỏ 4 lá đã héo khô trong túi áo. Một lần đi dạo công viên Cô hái được và đem tặng Anh. Bỗng dưng Anh nhớ Cô da diết, nhớ đôi mắt vô hồn và nụ cười ngây dại. Rồi chẳng kịp suy nghĩ thêm, anh lấy xe và phóng như bay suốt 2 tiếng đồng hồ để về gặp cô. Vẫn là cái ngã tư quen thuộc, vẫn dáng người bé nhỏ,mỏng manh ấy…Cô nhìn thấy Anh, nhoẻn miệng cười. Anh xuống xe, thở dốc:

    _Em đợi anh đấy à?

    Cô cười nhẹ, gật đầu. Anh cảm thấy hạnh
    phúc như vỡ òa, Anh ôm trầm lấy Cô, nghẹn ngào nói:

    _Anh xin lỗi!

    Cô khẽ thở dài, Cô đưa tay vòng qua ôm lấy Anh. Cô cất tiếng nói với cái giọng khản đặc và nhỏ xíu của một người đã câm lặng từ rất lâu.

    _Em tưởng anh đi mất rồi, em tưởng anh
    cũng bỏ em ở lại đây bơ vơ như anh ấy.

    Anh thấy trái tim mình nhói lại. Cô đã tỉnh rồi,Cô không còn là kẻ điên nữa, Cô đã biết yêu Anh rồi. Như thế này dù có bị ngăn cấm, cách trở đến đâu Anh cũng không bao giờ bỏ rơi Cô nữa.

    _Em ngốc quá, anh là thiên sứ của em mà,
    nhiệm vụ của anh là phải ở bên yêu thương em cả cuộc đời, làm sao anh bỏ em mà đi được!
    Cô mỉm cười, một giọt sương long lanh đậu trên đuôi mắt Cô hòa cùng hoàng hôn đang bao trùm lấy thành phố. Ở phía trên bầu trời kia có 1 thiên sứ thật sự đang mỉm cười…
    Last edited by decomoto; 07-15-2013 at 01:47 PM.

  5. #5
    Banned
    Thành viên thứ
    9805
    Ngày tham gia
    Jul 2013
    Bài viết
    2
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Cái giá cho kẻ phản bội

    Nhân kỉ niệm 2 năm chúg tôi yêu nhau… Tôi và a dự định sẽ đi cầu Ánh Sao , nơi mà lần đầu tiên chúg tôi gặp nhau … Chắc chắn sẽ rất vui và hạnh phúc… ^^ 2 năm k fải dài nhưg đủ để tôi và anh tìm hiểu nhau nhìu hơn… Tôi nôn nóg đến k ngủ đc , rồi tôi mơ 1 giấc mơ mà trog đó , tôi và a , hạnh phúc….

    8h ság….
    Reng …reng…cái Iphone 4 của tôi vag lên và rug rug trên bàn … Là a gọi …

    Pé Vợ dậy chưa , sao lâu bắt máy A vậy nè ???
    - E vừa mới dậy , cho E 15p nha , hihi…
    - Trời , pé Vợ k nhớ hnay là ngày gì à ???
    - E nhớ chứ đợi e xíu đi..
    - Ưm , lẹ đi , a chờ đó .

    Mọi thứ xog xuôi , tôi bước xuốg cầu thag mà trog lòg cứ nôn nao … A đứg đó vz chiếc Lămbôghini màu trắg của mình , cười thật tươi vz tôi , mái tóc xám xanh của a đc vuốt wax cẩn thận . A mở cửa cho tôi vào xe . Tôi cứ huyên thuyên vz a việc tôi phải làm bít bnhiu là thứ , nào là đánh răg , chải tóc , rồi làm đẹp.. A lắc đầu , cười nói : ” Đúg là con gái , điệu gê ” . Tôi luc nào cũg trẻ con như vậy , nhưg tôi bít , a yêu tôi là vì tôi trẻ con dth* như vậy thôi… Rồi 2 đứa đến công viên , qá khứ của tôi về ngày đầu tiên đc gặp A lại ùa về …

    - A àh , e muốn chơi nhà phao cơ …
    - Lớn rồi mà cứ như con nít vậy…
    - Nhưg e muốn chơi mà , 1 lần này thôi nha -
    - Ừa , e chơi đi . Chỉ cần e thích là đc mà ^^

    ———————————————— ———–
    - A ơi , e muốn ăn kem tươi ~
    - Ừa , đợi a chút , 5p sẽ có ngay ~…
    Chúg tôi nắm tay nhau , dạo chơi dưới nhữg tán cây , A thì kể chuyện tôi nghe , tôi thì cứ chốc chốc lại đòi ăn cái này , uốg cái kia… Tôi ước gì , ngày nào cũg đc hạnh phúc bên a như thế này …

    ” BI ” – Tiếg 1 cô gái gọi a từ fía sau , a đột nhiên qay đầu lại .
    Cô ấy vội vàg chạy lại và ôm chầm lấy a , và tôi , bị đẩy ra 1 cách phũ phàg . A ngỡ ngàg trog 15s , rồi a đẩy cô ta ra và quát :

    Cô làm cái trò trốg gì v. ????
    - E tìm A bít bao lâu rồi , Bi à … Qay về vs e đc k Bi ….?
    - Chính cô đã bỏ rơi tôi , cô nhớ mà , đúg k ???
    - E xin lỗi , là E sai , nhưg E yêu A mà , tha thứ cho đi Bi…
    - Cô k thấy gì à ??? Tôi đã có ng yêu và h thì , đừg tìm tôi nữa …

    Rồi A nắm lấy tay tôi , kéo đi 1 cách giận dữ. mặc cô gái kia gào thét tên a , xin A đừg đi … Tôi tìm 1 chỗ thích hợp và chờ đợi lời giải thích của A
    - Cô ấy là ai ?

    Anh nhìn tôi đôi mắt thóag buồn ..
    - Mối tìh đầu của a ..
    - A còn tình cảm vs cô ấy chứ …
    - Cô ta bỏ rơi A , để tìm đến 1 thằg đàn ôg khác .. Cô ta chỉ là 1 cái quá khứ .. Đối với a , mọi thứ về cô ta bây giờ chỉ còn 1 chữ NHẠT mà thôi …

    Có lẽ cuộc đi chơi hnay của chúg tôi dừg lại ở đây… Tôi biết a buồn . Phải chăg a vẫn còn yêu cô ấy ? Tôi suy nghĩ thật nhìu và cảm thấy khó chịu vì sự xuất hiện của cô ta ngày hnay…

    Mất hôm sau , tôi gặp lại A sau nhữg ngày đi học mệt mỏi … A và tôi đi ăn kem Bud”s và chơi Bowling trên Parkson Hùg Vươg… Tôi đã qên và k suy nghĩ về cô gái kia nữa . Lúc tôi đag ăn kem , a đứg dậy đi toi – let . Có 1 cuộc gọi từ điện thoại A … một số lạ… và thế là tôi bắt máy…

    - Anh đag ở đâu vậy ? Nói chuyện với e chút đc k ? ( Là tiếg cô gái ấy , tại sao a vẫn vẫn liêc lạc với cô ta cơ chứ ? )
    Tôi liền cúp máy … Tôi thật sự rất tức giận… Tôi đợi A ra để làm rõ mọi chuyện …

    Gọi cho a 1 đĩa bò lúc lắc khoai tây chiên đi , a đói bụg qá ..( A vô tư nói vs tôi )
    - Sao a vẫn còn liên lạc vs cô ấy ? ( Tôi tỏ tẻ rất tức giận )
    A nhìn tôi ngập ngừng …
    - Là do cô ấy làm phiền Anh ..
    - A ko dứt khoát đc hay sao ??? Hay là a vẫn yêu cô ấy ??
    Em là sao vậy ? A đâu thể nào cấm đc cô ấy . A đã nói rõ rồi nhưg cô ấy vẫn cố chấp , cứ gọi cho Anh …
    - A hãy giải quyết nhanh mối qan hệ này đi … E ko muốn phải ghen tuôg thế này nữa ..
    Nói xog , tôi bỏ đi . Chưa bao giờ tôi như thế này cả , tôi rất giận , rất giận Anh . Khi về nhà , a nhắn tin cho tôi
    - A xin lỗi … Anh sẽ dứt khoát vs cô ấy ..
    - Đc rồi , E tin Anh …


    Hôm nay , mamy tôi đã đặt vé sag Sing để thăm bà dì tôi , tất nhiên , tôi cũg phải đi .. Tôi đi khỏag 1 tuần , nhưg trog thời gian tôi ở Sing , tôi vẫn chat Ola và điện thoại qa lại vs Anh …

    Ngày thứ 1 :
    - E đến nơi chưa ?? Nhớ ăn nhìu cho mập , tròn tròn nu nu mới dễ thươg nha Vợ ^^ . A nhớ Vợ lắm đó
    - E bít r` … Anh cũg vậy nha ~
    Ngày thứ 2 :
    - Hnay Vợ đã đi đc nhữg đâu rồi nè , có chụp hình a xem k a mog ngày Vợ về qá , A nhớ Vợ nhìu lắm
    - Hnay e vs Mamy đi qa nhà bà dì , chả có gì vui hết á bít vậy e k đi đâu … E cũg nhớ a ^^
    Ngày thứ 3 :
    - Hnay a nhớ Vợ lắm , a đã đi cầu Ánh Sao 1 mình đó , hix T_T . Vợ mau về đi
    - E biết rồi , rág đợi E vài ngày nữa đi . E nhớ a nhìu lắm
    Ngày thứ 4 :
    - Hnay a lại đi ăn kem 1 mình … Buồn qá .. A nhớ E …
    - E xin lỗi , E đâu muốn xa A thế này đâu , mẹ bắt đi mà đợi e đi , e sắp về rồi ~
    Ngày thứ 5 :
    - Hnay sao a k gửi tn cho E vậy ?!
    Tôi liền gọi cho a nhưg k thể liên lạc đc . Tôi rất lo lắg k bít a có xảy ra chuyện gì k nữa…
    Ngày thứ 6 :
    Một cuộc gọi từ Anh … Tôi vội nge máy ..
    - Hqa a có chút việc nên k nghe đt E đc ….
    - Vậy mà cũg k gữi tn cho E , bít E lo lắm k …

    A xin lỗi…
    - Ưm… Mai E về đó.
    - A biết r` , A có việc nên k đón e đc , mình hẹn nhau ở côg viên , nha e ..
    - Ok baby
    Mặc dù rất mệt nhưg tôi vẫn đi gặp A … Tôi rất nhớ A và muốn nhìn thấy A.. Tôi đến côg viên , vừa nhìn thấy a tôi liền ôm lấy A… Tôi chưa kịp nói gì , A đã nói
    - E à , a có chuyện muốn nói vs E
    - Chuyện gì ? A nói đi ( tôi vô tư hỏi A )
    - Mình … Chia tay đi…
    Tôi k biết a vừa nói gì ? Phải chăg tôi nghe nhầm ..
    - Anh nói gì thế ? ( tôi ngỡ ngàg hỏi Anh )
    - Chúg ta chia tay đi …
    Lúc này tôi mới thật sự nghe rõ … Nụ cười của tôi tắt lịm đi từ sau câu nói ấy
    - Tại sao chứ ? E làm gì sai sao… ???
    - Anh cảm thấy mình k hợp nữa …

    - Yêu nhau 2 năm … Chỉ 1 câu k hợp là kết thúc tất cả sao…
    - Anh cảm thấy như vậy thôi… Cho nên , mình kệt thúc đi …tạm biệt e , chúc e tìm ng tốt hơn Anh ~
    Tôi nắm lấy tay a …tôi đã khóc , khóc rất nhìu , tôi van xin Anh như 1 kẻ mất trí…
    - E xin a , ở lại bên e đi … đừg bỏ rơi e đc k … E yêu A nhìu lắm mà …
    A hất mạnh tay tôi ra … Nhìn tôi và nói 1 cách khó chịu …
    - Đừg làm phền tôi …

    Anh thật tàn nhẫn… A bỏ đi … A qay lưg với tôi … Đôi mắt tôi nhòa đi … Anh đã bắt đầu ở đây…Và a lại kết thúc ở đây…Yêu nhau bao nhiu năm…Bây giờ chỉ 1 câu là kết thúc tất cả …Khôg níu kéo…Khôg giải thích… Anh xem tôi là trò chơi của a sao , cần thì tìm đến , k cần thì vứt đi như rác rưởi…

    Mốt vài ngày sau…
    Cái lí do k hợp của a chỉ là giả dối. Anh chỉ cố tình tạo ra nhằm che giấu đi cái bản chất tồi tệ của con ng anh … Chính mắt tôi đã trôg thấy anh đi cùng cô ấy … tại sao anh lại đối xử như thế với tôi chứ???? tại sao lúc nào ng đến sau cũg đau khổ như thế chứ ???… Tôi k muốn bỏ cuộc .. Tôi k muốn kết thúc 1 cách đơn giản như thế đc

    Tôi tìm đến tận nhà Anh …Tôi đứg trc” cửa nhà Anh … Tôi đã chờ Anh rất lâu … Thấy Anh về tôi liền chạy đến …
    - Mình nói chuyện 1 chút đi
    - Còn gì mà nói nữa , Anh đã nói với E hết r`…
    - Là vì mình k hợp hay vì anh còn yêu cô ấy , Anh đã quay lại vs cô ấy , đúg k ?
    - Thì sao , ừ a đã qay lại vs cô ấy … a nhận ra a k thể qên cô ấy đc…A mún ở bên cạnh cô ấy , lo cho cô ấy
    - Còn E thì sao , …
    - Anh… ( A nhìn tôi , đôi mắt đầy vẻ khó xử )..
    - Thôi , đc r` … A hãy h.p đi .. chỉ có 1 điều , Nếu cô ấy k cần đến a nữa … Thì hãy… qay về bên e.. E luôn chờ anh …
    Chỉ thế thôi , rồi tôi qay lưg đi , đưa tay gạt nhanh nhữg giọt nc” mắt đag lăn dài trên má … tôi k đc khóc , khóc vì 1 ng như a sẽ phí lắm , rất phí…

    1 thág sau…:
    Bản chất của 1 con người rất khó thay đổi… Cô ta 1 lần nữa bỏ rơi Anh…Anh hụt hẫg …A đau đớn…Anh tìm đến tôi…Một kẻ tham lam như Anh thật sự rất đág bị như thế. Nhìn a bây giờ thật tội nghiệp..Cho dù Anh đối xử tệ với tôi nhưg tôi k hề hận anh … Tôi vẫn dag rộg vòg tay ôm lấy Anh trog lúc Anh tuyệt vọg nhất…
    Anh xin lỗi…Anh đã k tốt vz em …Là do a ko xác định rõ ràg…đág lẽ a nên nhận ra con ng thật của cô ta…
    - Ko sao… Anh qay về bên e là đc rồi – Tôi vẫn cười… vẫn ôm lấy Anh …
    Tôi và Anh qay lại …Nhưg cảm xúc của anh đối vs tôi ko còn như trc” nữa… Dườg như có 1 bức tườg giả dối rất lớn ở giữa tôi và anh..Tôi lo lắg cho anh nhìu hơn…qan tâm anh nhìu hơn…Yêu a hơn nhữg gì tôi nói…1 tuần trôi qa..

    - Anh có yêu em k ?
    - Anh cũg k bít rõ nữa…
    2 tuần trôi qa …
    - Anh có yêu Em ko ???
    - Anh cảm thấy…A có yêu em , nhưg a k qên đc cô ấy..
    - Ko sao…Anh sẽ yêu E thôi…

    Tôi vẫn cố gắg lo lắg cho Anh…để lấy trọn tình cảm của anh…và khiến anh qên đi cô ấy…qên 1 cách triệt để…
    Một thời gian trôi qa…Thái độ của Anh đối vs tôi rất tốt…Anh đã qan tâm đến tôi nhìu hơn…cảm giác ấm áp hơn…Có lẽ sự sự quyết tâm của tôi đã có tác dụng vs anh…
    Một năm trôi qa … tôi vẫn hỏi Anh câu hỏi ấy..

    - Anh có yêu em k ?
    - Sao e lại hỏi như vậy … Anh thật sự rất yêu Em…
    - Còn cô ấy ?…
    - Anh đã qên ng đó rồi … cô ấy k bằng e , anh yêu e Na à …
    - Thật sao , anh yêu em nhìu đến mức nào ?
    - Yêu đến mức sẽ chết khi k có em :”)
    Lúc này mới là lúc tôi mog đợi nhất trog 1 năm qa…
    - Anh có muốn kỉ niệm thêm 1 năm chúg ta yêu nhau k???
    - Muốn chứ…mai mình hẹn nhau ở côg viên nha…Anh có điều bất ngờ cho Em…
    - Em cũg thế , Em có 1 bất ngờ lớn dành cho a đó Bi :” >

    Hnay…Kỉ niệm 3 năm chúg tôi yêu nhau…Hnay… Anh đã chơi rất vui vẻ…còn tôi cũg đã rất vui…nhưg khỏag thơi gian anh bỏ rơi tôi tại nơi này thì tôi vẫn k thề nào qên đc… Suốt mấy tiếg đồg hồ vui chơi thỏa thích thì chúg tôi ngồi nghỉ tại băg ghế đá sát vườn hoa của côg viên… Tôi đag ngắm nhữg bôg hoa tươi đẹp ki thì bất chợt qay qa…
    - Em lấy Anh nha… – A đưa 1 chiếc hộp thật đẹp…bêg trog là chiếc nhẫn khá đep…
    - Đó là điều bất ngờ mà Anh nói sao?
    - Đúg r` … E bất ngờ k ?- A nhìn tôi mỉm cười: “>
    - Bất ngờ lắm …
    - Vậy e đồg ý chứ … ( A nhìn tôi , chờ đợii…)
    - Tất nhiên…là e sẽ đồg ý…

    Lúc này , niềm hạnh phúc của ANH hiện rõ trên gươg mặt và nụ cười rạg ngời của anh…Nhưg nó vội vụt tắt khi tôi nói…
    - Nhưg nếu là 1 năm trc” , còn bây giờ thì ko …~
    Anh nhìn tôi ngỡ ngàg , ngơ ngác k hỉu tôi nói gì…
    - E nói gì thế ?
    - E sẽ k lấy anh ..
    - Tại sao chứ …
    - Đơn giản…Vì e thấy mìh k hợp..
    - E điên à , tại sao e lại nói như vậy chứ ( A tỏ vẻ giận dữ )
    - Chẳg fải 1 năm trc” Anh cũg nói vậ yvs tôi sao ?
    - Anh….
    Anh bỏ tôi ở lại đây…Anh đi theo cô ta…Anh khiến tôi hụt hẫg…khiến tôi cảm thấy cô đơn…sợ hãi…Anh bỏ rơi tôi trog lúc tôi tuyệt vọg nhất…k 1 lời giải thích…Chỉ 1 câu k hợp và anh qay lưg vs tôi…Anh bít tôi đau đớn thế nào k ?? A bít cảm giác của tôi k ??…
    - Anh…
    - Anh nghĩ tôi rộg lượg đến thế sao? Tại sao tôi phải rôg lượg vs kẻ đã phản bội tôi chứ??…
    - Nhưg bây giờ a yêu e…tha thứ cho a đi Na…
    - Vậy sao lúc đó a k tha thứ cho tôi, như bây giờ…1 năm qa , tôi chỉ chờ đến lúc này thôi…
    Anh nhìn tôi …đôi mắt như muốn khóc . Lần đầu tiên tôi thấy a như thế …Tôi cũg đau lắm…Nhưg thà là đau 1 lần còn hơn là mãi mãi….
    - Em mún trả thù a sao?
    - Cũg k hẳn là ác đâu…Nhưg vẫn muốn ai đấy phải trả giá ~
    Anh níu tay tôi lại , ánh mắt van xin

    Lúc tôi van xin anh , anh đã làm gì . Anh hất tay tôi ra và nói ” đừg làm phiền tôi nữa ” đúg k ???
    - A xin lỗi … thiếu e a k thể nào sốg đc đâu…
    Em yêu Anh , hơn chính bản thân mình….
    Vì anh , E có thể làm tất cả…Nhưg nó chỉ là 1 mặt mà Anh biết…mặt còn lại , bây giờ anh sẽ biết…
    - E cầm lên đc , E đặt xuốg đc…
    - E yêu đc , E bỏ đc…
    - E bắt đầu đc , E kết thúc đc…và…
    - E yêu A đc , E chia tay đc…
    * Làm sao giữ lại …Nhữg thứ hư khôg đã từ có…và….
    * Làm sao có lại…Nhữg điều từg có giờ bằg ko ?
    Last edited by decomoto; 07-15-2013 at 01:50 PM.

  6. #6
    Junior Member
    Thành viên thứ
    12176
    Ngày tham gia
    Aug 2013
    Bài viết
    1
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    những câu truyện ngắn hay lắm, thích nhất truyện Bó hoa hồng
    bấm mí Hàn Quốc bấm mí mắt giúp bạn tự tin hơn trong cuộc sống

  7. #7
    Junior Member
    Thành viên thứ
    15684
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    1
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts
    truyên hơi dài nhưng vẫn cố gắng đọc hết, câu chuyện trên cũng là một bài học để mỗi con người chúng ta cần phải rút kinh nghiệm cho bản thân mình.
    Dịch vụ bảo vệ Thăng Long cong ty bao ve với nghiệp vụ chuyên môn cao

  8. #8
    Member SEOHAN's Avatar
    Thành viên thứ
    15584
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    48
    Thanks
    0
    Thanked 1 Time in 1 Post
    thanks chủ thớt
    Nhà phân phối độc quyền dây thoát hiểm nhà cao tầng
    Thang dây thoát hiểm - SỰ SỐNG TRONG TẦM TAY BẠN
    *** Dây thoát hiểm SEOHAN ***

+ Trả lời Chủ đề

Bookmarks

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình