PDA

View Full Version : Tâm hồn em bỗng hóa thành đá sỏi



girl.hot27
05-23-2013, 08:46 PM
Chẳng biết khi nào em mới mở lòng để trao yêu thương cho một người con trai khác.
Em trở về nhà vào lúc thành phố gần chục triệu dân này đã chìm sâu vào trong giấc ngủ. Không khí tĩnh lặng ngoài đường phố dường như đối lập hoàn toàn với thứ âm thanh chát chúa, hỗn độn của nhac san (http://laydj.com/), của tiếng tiếng la ó, hò hét và cả tiếng vỗ tay cổ vũ, tiếng nói cười, tiếng cụng ly… ở cái nơi mà em vừa đi ra. Chẳng biết từ bao giờ em lại thấy sợ sự yên lặng đến thế, có lẽ bởi nó luôn khiến đầu óc em nghĩ về anh.Từ ngày xa nhau em dường như biến thành một con người khác. Sự thay đổi ấy có thể không hẳn là tốt nhưng xét ở một khía cạnh nào đó thì chính nó đã giúp em vượt qua được những chuỗi ngày khốn đốn vì vắng anh. Em đã tự tạo ra cho mình một lớp vỏ bọc sỏi đá để đối phó với cuộc đời lắm bão giông này. Vắng anh, em cứ thích sống hoang dại và bất cần như thế, bởi vì giờ đây em đâu cần phải quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình.
Ban ngày em tự vùi mình vào công việc, còn những lúc rảnh rỗi em lại chọn những chốn ồn ã nhất để quên đi cảm giác cô đơn luôn thường trực trong lòng mình. Biết là điều ấy không tốt nhưng suy cho cùng thì em cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác, bởi có lẽ cho đến tận khi nào những nỗi nhớ anh thôi dày vò trong tâm trí thì em mới có thể chọn lựa một cách sống khác hơn cho mình.
http://static.xaluan.com/images/news/Image/2013/04/28/1367071011-3.jpg
Trách em đã trao cho anh thứ yêu thương quá chân thành (Ảnh minh họa)
Đôi khi em cứ ước rằng giá mà những kỷ niệm ngày ấy chẳng quá ngọt ngào, nếu như vậy thì có lẽ giờ này nỗi nhớ đã trôi qua và em sẽ chẳng còn cảm thấy đớn đau đến thế. Ai đã từng dùng cả trái tim để yêu thương một người mới có thể hiểu được hết cảm giác vỡ tan, đau như thể trái tim mình đang nhỏ máu khi chứng kiến người yêu bên cạnh một cô gái khác không phải là mình.
Chẳng biết ái tình là chi mà lại có thể khiến cho người ta mỏi mệt và khổ sở đến thế. Cho tới tận bây giờ em vẫn chưa thể quên được giây phút uất nghẹn không thể cất lên lời khi anh thay đổi và nói hai tiếng chia tay. Vào thời khắc ấy tất cả trong em dường như đều sụp đổ, mọi giác quan mất cảm giác, tê dại, duy chỉ có nước mắt là không ngớt tuôn trào.
Thế rồi những chuỗi ngày liền sau đó em cứ bị giằng xé trong mớ cảm xúc hỗn độn của yêu và hận. Mệt mỏi lắm, xót xa và cay đắng lắm… và sẽ chẳng bao giờ một người bạc bẽo như anh có thể hiểu được chúng đâu. Trách em đã trao cho anh thứ yêu thương quá chân thành và đắm đuối, vậy nên giờ đây trái tim mới bị cào xé chằng chịt đến mức khiến em phải chạy trốn chính mình để tìm cách đoạn tuyệt với quá khứ bị ai đó phụ tình kia.
http://static.xaluan.com/images/news/Image/2013/04/28/1367071011-2.jpg
Em cô đơn trên chính con đường mình đang đi (Ảnh minh họa)
Giờ đây em chỉ có thể trông đợi vào phương thuốc mang tên thời gian, hy vọng giống như người ta vẫn nói, thời gian có thể chữa lành tất cả những vết thương dù lớn hay nhỏ mà mỗi con người gặp phải trong cuộc đời của mình. Em đã quá mỏi mệt rồi, vậy nên chẳng thèm muốn điều gì ngoài cảm giác bình yên thật sự, không phải là sự bình yên giả tạo giống như bấy lâu nay em đã tự huyễn hoặc bản thân mình.
Chẳng biết khi nào em mới lại có thể mở lòng ra để trao đi yêu thương cho một người con trai khác, có thể là một tháng, một năm, nhiều năm về sau nữa, hoặc sẽ không bao giờ. Em không phải tuýp người con gái có thể dễ dàng đem lòng yêu người khác khi mà trái tim mình vẫn còn rướm máu, vẫn đang không lành lặn bởi những vết cắt của ngày xưa. Dẫu cho em có cố lừa phỉnh bản thân để lại gần một ai đó, để giống như người ta vẫn nói: “Bắt đầu một cuộc tình mới là cách tốt nhất để xoa dịu quá khứ”, thế nhưng để làm gì khi mà em biết rõ rằng mình sẽ chỉ có thể trao đi một thứ yêu thương méo mó mà thôi.
Em sẽ vẫn sống như bây giờ, cho đến khi nào bản thân em cảm thấy thoải mái hơn hoặc giả là không thể chịu đựng thêm đc nữa. Sợ lắm cảm giác yêu thương một ai đó hết lòng, để rồi cuối cùng lại bị chính người đó khiến cho mình bị tổn thương. Vậy thì cứ như thế nhé, cứ hoang dại, cứ sỏi đá và bất cần như thế, miễn là em cảm thấy sự bất cần ấy thực sự tốt cho bản thân mình.